Nhớ lại khoảng thời gian cách đây 2 năm, tôi đã tự thành lập một thương hiệu mỹ phẩm của riêng mình, phát triển theo hướng kinh doanh hệ thống. Nhờ vậy mà số người quen mới, kết thân cũng tăng lên nhiều vô kể.
Từ một phụ nữ đơn độc trên mảnh đất xa lạ trở thành người trong danh bạ có hàng trăm số điện thoại để liên lạc, gọi tên khi cần đến, đáng lẽ ra là chuyện vui, nhưng vì nhiều biến cố xảy đến, tôi mới thấm thía sự 2 mặt của mọi vấn đề.
Từ đó cho đến nay, câu nói mà tôi nghe nhiều nhất, nhiều vô kể đó là “Làm hệ thống bạc bẽo lắm em ơi, cố chấp làm gì! Cỡ quen biết như em, mối lái lại nhiều, sao cứ phải tự làm khổ mình vậy”? Vì sao lại “bạc bẽo”? Để tôi kể các bạn nghe. Nếu ví von kinh doanh hệ thống như chủ nghĩa xã hội (tức là của cải được chia đều, ai cũng sẽ có phần) thì kinh doanh một mình, thị trường sẽ là chủ nghĩa tư bản (ai nhanh nhẹn, khôn ngoan sẽ nắm lấy hết của cải, người khác ra sao mặc kệ) 2 cách làm đều có mặt lợi và hại. Nghe qua ai cũng sẽ đánh giá cao cách làm kinh doanh hệ thống bởi tính nhân văn, đề cao tính tập thể, sự giúp đỡ và chia sẻ. Và cũng không ai có thể phủ nhận lợi ích mô hình này đem lại!
Tuy nhiên, công thức là vậy nhưng bản chất con người lại là một biến số khó đoán. Bỏ ra nhiều tâm huyết, công sức để vun đắp nên một thế hệ kinh doanh không phải là điều đơn giản. Nhưng khi họ tự lập được, mạnh mẽ và đầy tham vọng, số người rời bỏ mình và đi luôn nhiều hơn số người ở lại.
Cái bạc của làm kinh doanh hệ thống đó là, có những lúc bạn mặc định đây chính là gia đình của mình. Những con người đã từng vì bạn, vì tổ chức mà dốc hết nhiệt huyết, đam mê… sẽ có ngày, họ rời đi. Đó là sự thật xấu xí bạn phải chấp nhận.
Nhiều nhà quản lí như tôi, hỗ trợ và nâng đỡ rất nhiều người, từ chập chững vào nghề cho đến khi sành sỏi, rồi lại rời đi. Nhiều lần như vậy khiến họ mệt mỏi, tâm sức đổ biển. Vì thất vọng, vì mất niềm tin vào con người nên đến cuối cùng, họ cũng quyết định rời bỏ hệ thống.
Để mà nói tôi chưa bao giờ hoang mang, mất niềm tin vào chính mình, hay do dự và muốn bỏ cuộc thì chắc chắn là nói dối. Tôi cũng là con người, có tình cảm và sức chịu đựng cũng có hạn. Có những khoảng thời gian không thể lấy gì làm bằng phẳng, tôi lại tự dằn vặt lỗi lầm của bản thân, hối hận vì lòng tin đã trao đi quá dễ dàng, giận người, giận chính mình.
Càng muốn đi tìm lý do, càng cảm thấy lý do quá nhiều, càng muốn tìm phương hướng để giải quyết càng cảm thấy mông lung. Nhưng vì sao tôi vẫn tồn tại được cho đến bây giờ? Vì tôi cố chấp với đam mê của mình ư? Không đâu! Thật ra đam mê khi không được đáp trả, cũng sẽ hao mòn mà thôi. Tôi nỗ lực vì những người ở lại! 100 người rời đi, vẫn có 10 người ở lại. Họ bảo rằng, họ tin tôi, họ sẽ cố gắng, họ sẽ cùng tôi tiếp tục dù biết rằng hiện tại quá khó khăn. Chính họ đã tiếp thêm cho tôi sức lực, để tôi cố gắng với 200% sức mình. Hành trình không tưởng bắt đầu từ những thành quả nhỏ bé mà mình chưa từng nghĩ là kỳ tích ấy!
Tôi không giỏi ăn nói, đó là một khuyết điểm mà có lẽ tôi sẽ phải dùng cả đời này để thay đổi. Thay vì an ủi một ai đó, Tôi lại bảo họ phải cố gắng lên, cố gắng hơn nữa…mặc dù hơn ai hết tôi hiểu rằng bản thân họ thực sự đã cố gắng rất rất nhiều. Nhưng thay vì hiểu theo nghĩa đen của 2 từ “cố gắng”, xin hay nhận lấy nó như một thông điệp yêu thương. Rằng luôn có tôi ở đây, cùng bạn cố gắng từng ngày, vì tương lai, vì cuộc sống sau này cần hạnh phúc.
Với tôi, kinh doanh hệ thống không hề bạc bẽo, chỉ cần chúng ta đủ mạnh mẽ để nhìn thẳng vào mặt trái của nó và luôn cố gắng hết mình.