Từ lần đầu tiên khi được đọc quyển sách “Một đời như kẻ tìm đường” của giáo sư Phan Văn Trường, tôi đã luôn mong rằng một ngày nào đó sẽ có cơ hội ngồi lại cùng thầy để lắng nghe và học hỏi từ một con người đáng kính đã bôn ba khắp nơi trên thế giới. Cấy Nền chính là nơi giúp tôi có thể thực hiện hóa mong ước của mình. Một mini liveshow lần đầu tiên do chính tôi chủ trì được diễn ra. Với cảm hứng sống luôn tạo ra giá trị, tôi dành buổi trò chuyện nhỏ này cho những con người xa xứ, những bạn đang làm việc sinh sống tại nước ngoài, tề tựu lại cùng nhau trong 2 tiếng đồng hồ của một ngày chủ nhật đáng nhớ.
Tôi đã thức trắng đêm vì hồi hộp. Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức một buổi gặp mặt cho Cấy Nền và cũng là lần đầu tiên Cấy Nền gặp lại nhau kể từ khi thầy về lại Pháp. Rồi trăn trở không biết phải chia sẻ những câu chuyện của mình như thế nào vì tôi trước giờ vốn không phải là người giỏi ăn nói. Cứ thế, tôi loay hoay trong trạng thái nửa háo hức nửa hồi hộp. Cho đến lúc nhìn thấy thầy, sự hồi hộp kia nhường chỗ lại cho một niềm hạnh phúc mà tôi không sao kể hết bằng lời được. Vẫn là nét mặt rạng ngời đầy nhiệt huyết. Thầy như một ông tiên dẫn dắt chúng tôi vào một khu vườn cổ tích của riêng Cấy Nền.
Vì là buổi gặp gỡ đầu tiên với các bạn Cấy Nền xa xứ, thầy nhắn nhủ lại các thành viên về 4 giá trị cốt lõi trong hệ sinh thái Cấy Nền: “Thẳng Thắn – Hồn Nhiên – Bình Đẳng – Tích Cực”. Với thầy, không một nơi nào thầy cảm thấy tự do hơn Cấy Nền cả. Tất cả chúng ta đều hồn nhiên và bình đẳng. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái “vòng tròn truyền năng lượng” mà thầy hay nhắc đến. Nó đến từ thứ niềm tin ấm áp mà mọi người dành cho nhau, nó vượt ra khỏi ranh giới của địa lý và cả hình thức. Tuy chỉ gặp nhau qua một chiếc màn hình nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm xúc và một bầu không khí rất ấm cúng và thân thương trong buổi chiều ngày hôm đấy.
Rồi bắt đầu bước vào những câu chuyện kinh doanh. Một sự trùng hợp là những chia sẻ ngày hôm ấy đều xoay quanh câu chuyện chúng ta phải là chính mình trước khi muốn đạt được đến một thành công nào đó. Thầy Trường kể rằng, tuy ta phải hiểu luật chơi ở mọi nơi trên thế giới nhưng lúc nào cũng phải định vị được giá trị của bản thân mình. Ta sinh ra để tạo giá trị và khi ta sống với một lý tưởng trân quý như thế thì ta không sợ gì cả, vì khi thế giới đang tìm những con người tạo ra giá trị thì làm sao ta có thể thất bại được? Bất giác tôi nhớ lại hành trình đã qua của mình, một cú chạm khiến tôi nhẹ nhõm, nhẹ nhõm vì tôi đang rất hạnh phúc khi biết rằng mình không cô đơn trên con đường mình đã chọn. Giá như đây là một buổi chia sẻ trực tiếp, chắc tôi đã bước đến để ôm thầy. Thầy ơi, con cảm ơn thầy rất nhiều!
Sau đó thầy nhường lời lại cho anh Phan Viết Phong, một người anh mà tôi rất ngưỡng mộ. Tôi thấy anh khá giống tôi, về hoàn cảnh lẫn lý tưởng sống. Ngày trước, anh là kỹ sư trong một công ty xe điện có tiếng ở Pháp nhưng hiện nay anh lại là một ông chủ nhà hàng với chuỗi nhà hàng “OBOBUN” mà anh quyết tâm thực hiện vì niềm đam mê khám phá bản thân của mình. Với anh, khi anh cảm thấy mình không tạo ra được giá trị thay vì chấp nhận sự nhàn rỗi để hưởng một mức lương mơ ước, anh chấp nhận buông bỏ và để tìm ra niềm tin vào chính mình. Một điều mà tôi nghĩ rằng không mấy ai dám làm, nhất là trong thời đại mà vật chất đang chi phối đa số.
Rồi đến tôi, sau một đêm bâng khuâng chẳng biết phải chia sẻ thế nào đến mọi người. Tôi chọn chia sẻ thật. Tôi kể thật cho mọi người nghe về chính mình của những năm trước, những khó khăn từ những ngày đầu đi xin hợp tác cho đến tính cách hay được bạn bè gọi là hơi có phần không bình thường của chính mình. Nhưng đâu đó, trong những câu chuyện ấy là một lời nhắn nhủ của tôi về việc chúng ta hãy cứ sống là chính mình đã. Dù có rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế nào, miễn rằng không ngừng cố gắng, chúng ta rồi sẽ tìm được cho mình một đáp án. Thất bại không phải là kết thúc mà đó thật ra chỉ là một thử thách cho chặng hành trình dài phía trước mà chúng ta phải vượt qua mà thôi. Nếu bạn cảm thấy sợ hãi thất bại, không sao cả. Những thất bại là một điều không ai tránh khỏi được, nhưng quan trọng rằng đằng sau cú ngã ấy chúng ta thật sự lớn lên và cứng cỏi hơn rất nhiều. Thế giới vẫn sẽ luôn có chỗ cho những ai luôn tin vào khả năng bản thân và sống hết mình với lý tưởng đó.
Nội lực bản thân luôn là một kho tàng mấy ai khám phá hết được, chúng ta sẽ luôn mãi cảm thấy mình vô định nếu cứ tiếp tục tin rằng sự khác biệt của mình sẽ không thể tạo ra giá trị. Không đâu các bạn ạ, thầy Trường, anh Phong đều là những con người kiệt xuất của thế hệ, họ bắt đầu mọi thứ chỉ với một niềm tin đơn giản đó chính là tin rằng mình có giá trị và không chấp nhận việc mình trở nên vô dụng. Vì thế thầy Trường đã tạo ra Cấy Nền và vì thế anh Phong chuyển hướng từ một ông kỹ sư xe điện sang một chủ nhà hàng ẩm thực. Mọi thành công của chúng ta, đều bắt nguồn từ một thứ niềm tin nhỏ như thế. Nội lực bản thân sẽ dẫn ta đến rất nhiều vùng trời mà ta không ngờ tới. Nhưng trước hết ta phải tin vào chính mình, bạn nhé !.