Con cá tiến lại gần và nói: “Tôi đang tìm một thứ mà người ta gọi là đại dương”
“Đại dương à?” – Con cá lớn tuổi nói: “Đó là nơi mi đang ở lúc này đấy”
“Đây á?” – Con cá trẻ tuổi nói: “Đây chỉ là nước, thứ tôi muốn là đại dương”.
(Trích phim “Soul – Cuộc sống nhiệm mầu”, Pete Doctor)
Đọc xong câu chuyện này, bỗng một dòng suy nghĩ làm tôi chợt tỉnh. Vậy liệu cuối cùng, đại dương của con cá già và thứ đại dương mà con cá nhỏ đi tìm kiếm liệu có giống nhau chăng? Con cá nhỏ mơ về một “đại dương” hùng vĩ, một nơi mà nó cho là một thế giới hoàn toàn khác biệt. Nhưng hình như, nó không hiểu rằng, bản chất đằng sau nơi mà nó gọi là “đại dương” ấy, hoá ra rồi cũng chỉ là những dòng nước.
Con người chúng ta, cũng giống chú cá nhỏ ấy, ta luôn khao khát cho mình một cuộc sống khác biệt mà ta thường đánh đồng khái niệm bằng hai từ “thành công”. Ai cũng miệt mài chạy theo cái đích đến ấy. Họ mong rằng đâu đó phía cuối hành trình, họ tìm được một thế giới của riêng mình, một nơi như cõi tiên và sống an nhàn trong cái thế giới mơ mộng ấy.
Đại dương dù có rộng lớn đến đâu thì bản chất của nó cũng chỉ đơn thuần là nước, nếu ta chưa cảm nhận được vẻ đẹp của nước, vậy làm sao ta cảm nhận được cái đẹp thật sự của đại dương? Thứ “thành công” mà ta luôn hi vọng, thật ra lại đến từ những giá trị bé nhỏ mà chúng ta theo đuổi mỗi ngày trong cuộc đời này. Một thứ mà ta hay gọi chung là hạnh phúc. Cũng như đại dương được hình thành từ những hạt nước nhỏ bé, “thành công” thật sự phải được khơi nguồn bằng những niềm hạnh phúc thật giản đơn.
Ta hay mơ về những đồng cỏ xanh phía bên kia đồi gió nhưng ta đâu biết rằng ngay lúc này đây dưới chân ta là một rừng hoa thơm kỳ diệu. Ta bỏ quên mất những niềm hạnh phúc thật đáng trân quý ở hiện tại. Để rồi đến một lúc, ta bước chân được qua bên kia đồi, ta mới nhận ra rằng, hoá ra những đồi cỏ xanh bên này cũng không khác gì một rừng hoa xưa cũ. Ta thất vọng với thứ mà ta từng dành cả đời để theo đuổi. Như cách mà con cá nhỏ cố chấp với cái đại dương viển vông mà nó mơ đến.
Mỗi ngày của chúng ta, thay vì cứ để nó trôi qua vô vị, hãy thử học cách để sống chậm lại. Tập cảm nhận những dư vị đẹp đẽ mỗi ngày mà ta được trải qua . Rồi ta chẳng cần tìm kiếm đâu xa, hạnh phúc sẽ đến ngay từ những rung cảm nhỏ nhất trong những điều thật bình dị.
Khi bạn hiểu ra rằng thành công thật sự là sống một đời ý nghĩa với từng đoạn đường đã qua, là đằng sau những thứ tưởng chừng mờ nhạt như nước lại là vẻ đẹp của một đại dương muôn màu. Chỉ khi đó, ta mới nhận thức được rằng ẩn sau những điều đơn giản lại là thành công mà ta vẫn luôn khát khao đi tìm.